Làm nghề nào chiêm bao nghề đấy” – Câu thành ngữ trong cuộc sống đã giúp tôi thấm thía sâu sắc về công việc mình đã, đang và sẽ dành trọn tâm huyết suốt cả cuộc đời: Công việc của một người Điều dưỡng! Thời gian đã đưa tôi trải nghiệm với công việc, với bao cung bậc cảm xúc, từng bước trưởng thành trong nghề, càng yêu nghề và tự hào hơn với công việc của mình.
Điều dưỡng viên là một nghề khá vất vả, song không phải ai cũng thấu hiểu.Một danh nhân đã từng nói “Không có con đường nào trải đầy hoa hồng hay bằng phẳng cả, mà phải tùy theo cách của mỗi người để đi đến thành công mà thôi”.
Đây cũng là sự trăn trở của tôi và đồng nghiệp, phải làm sao để thay đổi? Bản thân luôn tâm niệm phải sống và hành nghề với sự tận tâm với người bệnh, tận tụy trong công việc, phấn đấu, trau dồi chuyên môn. Cùng với lòng yêu nghề, thương người, tôi có một “vốn liếng” khá vững vàng để làm tốt công tác của một điều dưỡng viên.
Nhưng công việc nào cũng gian truân vất vả, cũng thử thách lòng người. Có những lúc áp lực công việc làm chúng tôi lung lay ý chí, quên đi rằng chúng tôi đang là ai và công việc mà chúng tôi đang đảm nhiệm là gì? Hay những đêm trực dài đằng đẳng, khi mưa to gió lớn, con còn nhỏ, nheo nhóc, khát sữa trong đêm. Rồi có khi trái gió trở trời con ở nhà ho sốt cần hơi ấm của mẹ, cần hơi ấm tình thương nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc bằng tất cả trách nhiệm và lương tâm của một người điều dưỡng. Có những ngày thứ bảy, chủ nhật, khi mọi người xem đó là ngày nghỉ cả gia đình xum họp đoàn viên sau một tuần làm việc đầy căng thẳng, thì chúng tôi đến bệnh viện để trực – nơi mà những người bệnh cần chúng tôi như những người thân yêu nhất. Đành gác lại những dự định cho ngày cuối tuần vui vẻ cùng gia đình.
Công việc của chúng tôi không chỉ dừng lại ở đó, sức ép vẫn không ngừng lớn dần có khi phải cấp cứu hàng loạt bệnh nhân nặng. Lúc đó ngoài việc phải thành thạo chuyên môn, những điều dưỡng như chúng tôi còn phải thật bình tĩnh, tự tin, không vì sợ hãi mà ảnh hưởng đến quy trình cấp cứu.
Ngành điều dưỡng nói riêng và ngành y nói chung là thế. Sẽ chẳng có một định nghĩa nào tròn trịa để nói về những vất vả mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua, dành một phần cuộc đời để cống hiến. Tôi và đồng nghiệp cũng không đặt lợi ích của mình trên sức khỏe người bệnh, với tôi nụ cười của người bệnh là nguồn động viên to lớn nhất để bước tiếp trên con đường sự nghiệp này.
Những điều dưỡng viên tương lai sẽ luôn đồng hành cùng người bệnh. Chính những con người như thế trong đội ngũ y tế đã kế thừa lòng nhân ái của các bậc tiền bối trong nghề, cộng hưởng với cái tâm và cái tài của mình, vượt lên trên những khó khăn để hình ảnh về ngành Điều dưỡng Việt Nam luôn tỏa sáng.
Thế mới biết, làm ngành Điều dưỡng đòi hỏi giàu lòng sự hy sinh, bác ái nhưng cũng là niềm tự hào, hạnh phúc. Lòng yêu nghề, yêu người sẽ vượt lên tất cả!